Năm 17 tuổi, Linda bị điếc hoàn toàn một bên tai. Bác sĩ chẩn đoán cô mắc hội chứng di truyền khiến khối u phát triển trên dây thần kinh thính giác( Neurofibroma NF2), và được dự đoán một ngày nào đó cô sẽ bị điếc hoàn toàn bên tai kia.
“Tôi đã bị sốc và rất sợ hãi. Tôi lớn lên với đầy đủ thính giác và không biết ai bị điếc. Tôi không thể tưởng tượng thế giới không có âm thanh. Vài năm sau, một người bạn nói với tôi về một công nghệ mới đáng chú ý được gọi là máy nhắn tin (thời điểm đó chưa có điện thoại di động). Tôi rất phấn khích khi nghĩ rằng một ngày nào đó công nghệ này có thể giúp tôi”.
“Về sau, thế giới của tôi trở nên yên tĩnh hơn, nhưng tôi không chú ý vì nó diễn ra quá chậm. Sau nhiều lần gia đình, bạn bè và đồng nghiệp thúc giục, tôi đã bắt đầu đeo máy trợ thính. Tôi có thể nhớ lần đầu tiên tôi bật máy trợ thính và ngay lập tức nghe thấy một tiếng động nhỏ, nhẹ. Mắt tôi quét khắp phòng để tìm kiếm nguồn âm. Chuyên gia thính học mỉm cười nói 'Đó là máy điều hòa.' Tối hôm đó, tôi chạy bộ như mọi ngày và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới chân và tiếng kêu của một con ễnh ương. Tôi đã quên tiếng ễnh ương kêu như thế nào.
“Nhưng những âm thanh xung quanh tôi vẫn tiếp tục dịu đi. Tôi bắt đầu phải xem phụ đề trên TV (May mắn một năm trước luật liên bang Mỹ được ban hành yêu cầu hầu hết các TV mới phải có tính năng phụ đề chi tiết). Và tôi không thể dùng điện thoại chỉ vài năm sau khi gửi email trở thành tiêu chuẩn.
“Bây giờ tôi hoàn toàn bị điếc. Ngoài phụ đề chi tiết và email, tôi còn dựa vào các công nghệ như nhắn tin. Những thay đổi gần đây về công nghệ, cũng như những thay đổi tích cực khác gần đây như việc thông qua Đạo luật về Người khuyết tật Hoa Kỳ, đã mang lại cơ hội cho những người khuyết tật mà 20 năm trước không có. Đôi khi tôi nhớ lại cảm giác phấn khích khi sử dụng máy nhắn tin, và tôi mỉm cười.