Chị Anh chia sẻ về trải nghiệm cuộc sống gia đình với hai con bị khiếm thính.
Hai bé Dung và Hạnh chào đời khi thai mới 24 tuần tuổi, cả hai bé đều bị mất thính lực do quá non tháng.
“Thật là một cú sốc lớn sau niềm vui đón hai thành viên mới.
Ông nội của hai bé cũng lãng tai, nhưng tôi cảm nhận đây là một cái gì đó khác hẳn. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng bất cứ nơi nào tôi nghĩ trước đây cuộc sống của mình sẽ diễn ra, thì bây giờ tôi đã hướng đến một nơi hoàn toàn khác. Cuộc sống của gia đình tôi giờ đây thay đổi vĩnh viễn.
Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu về ngôn ngữ của người khiếm thính, cả về ngôn ngữ ký hiệu, và về máy trợ thính và cấy ghép ốc tai điện tử. Mục tiêu là các con cần phải được tiếp cận ngôn ngữ dưới nhiều hình thức nhất có thể. Tôi muốn con tôi có thể nghe và nói để chúng không bị cô lập khỏi nền văn hóa chúng ta đang sống.
Như một phép màu, bác sĩ thông báo thính lực của bé Dung chỉ bị nghe kém mức độ trung bình sau khi kiểm tra chuyên sâu. Còn Hạnh vẫn điếc sâu. Đã đến lúc Dung được đeo máy trợ thính và Hạnh được phẫu thuật cấy ốc tai điện tử. Chúng tôi cố gắng cho các bé được nghe trở lại thật sớm để còn học nhiều kỹ năng tương tác với môi trường nữa.
Thời gian đó không hề dễ dàng nhưng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua. Lắp đặt, hiệu chỉnh, huấn luyện nghe nói.
Hạnh đáp ứng rất tốt với "ốc tai điện tử", nhanh chóng bắt kịp các bạn và sau đó vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Dung thì hầu như chẳng gặp khó khăn gì. Tôi không thể diễn tả được cảm giác vui sướng và tự hào khi ngồi sau đứa con gái “điếc” của mình, nhìn con đáp lại những âm thanh mà tôi hầu như không thể nghe thấy.
Chúng tôi chắc chắn đang ở một nơi khác so với tôi mong đợi sáu năm trước, nhưng đó cũng chắc chắn là một nơi rất tốt đẹp”.